NGƯỜI ĐƯA THƯ ĐẾN TỪ THIÊN ĐƯỜNG

BÓNG TỐI

Thiêu thân, đến sau cuối thì vẫn chết…….. Trong lửa, bốc cháy thuộc thứ mà lại nó ngọt ngào nhất…


*

*Title :

Người chuyển thư tới từ thiên đường

*Author : Mr.Sô

*Disclaimer : yunjae không thuộc về tôi, tuy thế yunjae trong fic là của tôi.

Bạn đang xem: Người đưa thư đến từ thiên đường

*Paring : YunJae.

*Ranting: PG13

*Length : Oneshot

*Category : Pink

*Status : Complete

*Soundtrack : Sleep Away – Bob Acri

*Note :


Khi tia nắng chiếu soi phần đa vật, là dịp tôi bắt đầu. cho dù Xuân Hạ Thu Đông…Hay lạc trong không gian hư ảo. Thượng đế vẫn sai tôi Đem tin giỏi cho bạn. bao gồm cả khi sẽ khóc…Hay là khi đang cười. bạn vẫn vẫn vui tươi. Bởi tôi điều tôi sắp nói. “Một hạnh phúc có tên mãi mãi đang bắt đầu”.
*

1.Người đưa thư đến từ thiên đường.

Kim JaeJoong là một trong những cậu nhỏ nhắn có sở thích rất đối kháng giản, chính là truyền tin cho phần lớn người.

Từ nhỏ, lúc còn sống trong một khu xóm nhỏ nghèo nàn, cậu vẫn ghi nhớ như in khung cảnh lúc chú chuyển thư cho phân phát mang đến từng nhà. Tiếng chuông bạc tình ở đầu tay chiến hạ của chiếc xe đạp điện cũ kĩ kêu lên leng keng khôn xiết vui nhộn, núm là đám con nít trong làng cứ a tòng nhau đuổi theo tiếng chuông ấy, mãi đến khi chú đưa thư đã sang một thị xã khác, khi ấy mới chịu về nhà ăn uống cơm.

Nhưng đó không phải là điều làm cho JaeJoong ưa thích nhất. Mẫu mà cậu ước muốn là thấy được vẻ khía cạnh tươi cười, hạnh phúc của các người thừa nhận được phần nhiều lá thư. Trong suy nghĩ non nớt của một cậu bé, JaeJoong vẫn thầm hứa hẹn : “ Khi bự lên, nhất quyết mình sẽ làm một tín đồ đưa thư, để mang về niềm vui đến mang đến tất cả.”

Mỗi một fan trên nắm gian, đều có được ước mơ mang đến riêng mình, dù đảm nhận hay bình dị, thì cùng với họ, đó vẫn là một khung trời tươi đẹp. đặc biệt là, chúng ta có đủ đam mê và kiên trì, để theo đuổi cầu mơ của chính bản thân mình hay không ? Sẽ dũng mãnh để chinh phục, tốt đứng bên rìa nhìn thời cơ vụt qua trong sự nuối tiếc.?

Từ lúc ấy, Kim JaeJoong luôn giúp đỡ cha mẹ hoặc những người dân hàng xóm những các bước lặt vặt, lúc là gửi một lời cho ai kia trong khu vực xóm nhỏ dại bé hay giúp cha mẹ đưa những món đồ đến bên ông bà sinh sống cuối phố, cậu đều kết thúc tốt trọng trách và còn được họ khen ngợi khích lệ:

_JaeJoong, bé làm chị em rất vui.

_JaeJoong, con làm thân phụ rất hài lòng.

_JaeJoong, cám ơn cháu, vào đó rửa tay ăn bánh nào.

_……………………………

Cậu cho rằng : “Đôi khi, chúng ta chỉ đề xuất làm những việc tầm thường, nhưng mà trong mắt người khác, nó lại rất đáng để trân trọng. Chẳng yêu cầu phải là 1 trong sức bạo phổi siêu nhiên nào, họ đều rất có thể là cục cưng của một ai đó.”

Những điều ấy càng củng nạm thêm niềm tin nhỏ bé, với cậu quyết vai trung phong phải triển khai bằng được ước ước ao của mình, mang lại niềm vui cho tất cả những người khác, với cậu đó cũng là 1 trong loại hạnh phúc.

JaeJoong không khi nào xem thường số đông việc nhỏ dại nhặt ngày hôm nay, bởi cậu biết nó sẽ hình ảnh hưỡng không ít đến tương lai sau này.


****************************************

Nhưng cuộc sống, vốn không bao giờ diễn ra theo phong cách mà bạn mong muốn muốn. Nó luôn chuyển đổi từng ngày, từng khoảnh khắc, vẫn chẳng ai đoán trước được tương lai của chính mình sẽ ra sao. Đó luôn là một bí ẩn.

Có đôi lúc, cuộc sống đời thường lại hiền đức hòa đến mức tĩnh lặng….Có khi lại cuộn sóng dưng cao. Nó vốn công bằng, giỏi thực chất, chỉ chiếm một phần nhỏ trong sự bất công ?

Có lẽ ước vọng của JaeJoong sẽ được thực hiện……………. Nếu như như không tồn tại một ngày….

__________ JaeJoong’s Flashback ___________

Năm đó, JaeJoong vừa tròn 18 tuổi, cậu được bố mẹ dẫn lên thành phố thăm quan . Vì đó là lần đầu được xúc tiếp với các thứ xa hoa tráng lệ, bắt buộc cậu cực kỳ thích thú, chú ý cái gì cũng bằng ánh nhìn tò mò.

JaeJoong thích toàn bộ những vật dụng ở đây, những ánh sáng của đèn vàng nhẹ nhẹ lan sáng mọi nẻo đường, những shop bánh kẹo với đủ những thể loại, những cái xe ô tô mà cả đời cậu chỉ được xem qua màn ảnh của cái TV xập xệ.

Cha mẹ như thấy được góc nhìn tràn ngập sự thú vị và xa lạ của cậu, liền rứa lấy tay với hỏi nhẹ nhàng :

_JaeJoong à, con bao gồm thích bánh ga-tô không? phụ huynh mua mang lại con một chiếc nhé !

Nhìn những chiếc bánh được trưng trong mẫu tủ bởi kính, màu sắc sắc bắt mắt đến độ chỉ khiến người khác muốn ăn luôn lập tức. Cậu liền gật đầu đồng ý :

_Vâng, nhỏ thích lắm.

Mẹ mỉm cười dịu dàng êm ả :

_Vậy con đứng bên ngoài chờ, phụ huynh mua xog sẽ ra ngay, ko được chạy ltinh tinh biết chưa?

Kim JaeJoong từ nhỏ đã rất nghe lời thân phụ mẹ, bởi nếu họ đã căn dặn điều gì, cũng mọi là muốn giỏi cho con cái mà thôi, cùng hơn hết, cậu lại là tín đồ con khôn cùng ngoan.

Xem thêm: " Nhà Bóng Cho Trẻ Em - Nhà Banh, Lều Bóng Cho Bé

Thế nhưng lần này thì khác, khi cậu đang quan sát họ chọn bánh cho doanh nghiệp qua cửa ngõ kính, buộc phải vô tình JaeJoong đang thấy hình ảnh phản chiếu một chú bé nhỏ khoảng 8 tuổi, đang làm việc một cách vô thức nhằm qua phía bên đó đường, điều đặc biệt quan trọng là, gồm một loại ô tô đang làm việc về phía cậu bé bỏng với vận tốc xé gió.

JaeJoong quay mặt lại và hét thật to lớn :

_KHÔNGGGGGGGG…..!!!!!!!!!!!!

Rồi lao thật nhanh ra đường, ôm siết lấy cậu bé xíu để bít chắn cho khung hình yếu ớt ấy.

Mọi việc xảy ra quá cấp tốc và đột nhiên ngột……

Không một ai hoàn toàn có thể trở tay……

Tiếng va chạm tàn ác vang lên…….

JaeJoong cảm nhận được mình cùng cậu bé bỏng đã văng đi cực kỳ xa…rất xa…Máu ướt nhòe mọi khuôn mặt.

Và hồ hết thứ, đều chìm vào kí ức…..

*****************************

Đến lúc cậu tỉnh lại, sẽ thấy xác của bản thân mình đang bị vây quanh bởi phụ vương mẹ, của những người đi con đường và cảnh sát. Cha cậu với mẫu bánh gatô đã trở nên bóp nát trong tay, ôm lấy cậu thiệt lâu…thật lâu…Còn gần như giọt nước đôi mắt của mẹ cứ nạm mà tuôn rơi.

Lần trước tiên trong đời, JaeJoong sẽ làm cho tất cả những người khác nhức đớn….

Cậu lại gần, ôm lấy cha cùng vuốt ve khuôn khía cạnh của mẹ, nhằm lau đi phần đa giọt lệ ngày 1 nhiều của họ.

Nhưng không có ai nghe thấy cậu cả, không có bất kì ai nhìn thấy cậu. Bọn họ vẫn bao phủ lấy xác cậu mà lại khóc trong giỏi vọng.

Khi đã ở hình dáng này, JaeJoong có muốn khóc cũng chẳng thể nữa rồi, cậu chỉ cảm thấy trong trái tim rất nặng nề chịu, lúc thấy bạn thân của bản thân thương tâm đến vậy.

JaeJoong không thể sợ chết…Bởi trường hợp sợ, cậu sẽ không hành động như thế…Điều cậu sợ chính là vì mình, nhưng mà người dị kì tổn thương.

Bỗng một tiếng nói của một dân tộc vang lên sau lưng:

_Đi thôi JaeJoong, đã đến giờ rồi…!!!

Cậu lập tức quay lại, là 1 trong những người lũ ông mặc bộ đồ áo màu trắng, với song cánh lông vũ trắng muốt muốt xòe rộng, đeo trên mình là 1 trong chiếc túi cùng tông với cỗ đồ.

Cậu thoáng quá bất ngờ trong chốc lát, trong trí tưởng tượng của đứa con trẻ ngây thơ, những người dân có cánh chỉ rất có thể là một người, cậu ngay lập tức mỉm cười.

_Ông là thiên sứ ư ?

Người lũ ông quan sát JaeJoong trìu mến, tầm nhìn đầy thân thương y hệt phụ thân của cậu.

_Không, ta là sứ trả của thượng đế, mang đến đây để thông tin , cậu đã làm được Ngài chúc phúc.

Cậu là một trong chú nhỏ xíu ngoan JaeJoong ạ.. !!. Niềm hạnh phúc ở dương thế của cậu vẫn tận, nhưng niềm hạnh phúc vĩnh hằng, đang mong chờ cậu bên trên thiên đường. Hãy đi theo ta.

JaeJoong suy nghĩ một chập : « Ông ấy không phải thiên sứ, nhưng là sứ giả, cho để truyền tin…để truyền tin ư ?… » như phát hiện được điều gì đó rất thú vị, JaeJoong lập tức reo lên :

_Đến để thông báo…….Vậy ông là người đưa thư tới từ thiên đường sao ? Người bầy ông bật cười, một niềm vui trong suốt :

_Có thể hiểu như vậy đấy cậu bé, ta và đúng là người gửi thư đến từ thiên đường. Hãy theo ta.

JaeJoong trở về nhìn bố mẹ lần cuối, chúng ta vẫn đau buồn như vậy. Cậu thật ko nhẫn trung khu ra đi. JaeJoong chú ý người bầy ông trước khía cạnh mình. Nói với vẻ trầm dìm :

_ cha mẹ tôi, họ sẽ ổn chứ ?

Người đàn ông mỉm mỉm cười :

_Thời gian qua đi, họ sẽ không sao, rồi họ sẽ sở hữu những người con khác, cố kỉnh cậu ngọt ngào họ.

_Vậy còn chú nhỏ xíu mà tôi cứu, nó cũng biến thành không sao đúng không ạ ?

_Ừ.. !! Ít tốt nhất là không tổn hại cho tính mạng… !!.

_Vậy…sẽ tất cả ngày, tôi gặp gỡ lại được bố mẹ của mình nên không ?

_Nếu chúng ta là tín đồ tốt, cậu sẽ gặp lại họ vào một trong những ngày không xa. Giờ đồng hồ thì đi thôi.

JaeJoong cuối xuống, bao bọc lấy cha mẹ lần cuối, hôn lên môi của họ, tuy vậy họ nào cảm giác được, có chăng chỉ là một chiếc rùng mình vày một ngọn gió nào kia thổi qua mà lại thôi.

Sinh mệnh con bạn thực sự ngắn ngủi, chớ để hàng ngày trôi đi vô ích. Đừng hoài bão sống lâu, chỉ việc sống hạnh phúc hằng ngày là đủ. Hãy biết trân trọng và yêu lấy cuộc sống đời thường hiện tại của bạn và những người yêu thương bạn