Quá khứ và hiện tại

Dưới ánh nắng sớm vàng óng của mùa hạ, từng tia nắng chiếu xuống nhỏ đường đang tấp nập xe cộ cộ, một chàng trai đang hớt hải chạy, trông điệu bộ có vẻ vội vã lắm.

Bạn đang xem: Quá khứ và hiện tại

- Mọi người làm ơn tránh đường, tránh đường với.

Tiếng nói vội vã tê chính là của Jeon Jungkook, sinh viên ngành Sử học- Đại học Seoul. Dáng vẻ hớt hải này của cậu có lẽ bởi đêm qua mải chơi game nên hôm nay thức dậy muộn.

Jungkook kịp chạy tới xe pháo buýt, thật may nếu chậm chút nữa thì có lẽ cậu phải đi bộ tới trường rồi. Cậu trèo lên xe, thở hổn hển rồi tìm một chỗ trống ngồi vào.

Vừa ngồi xuống ghế, Jungkook đã thầm trách vào lòng.

Xem thêm: Hội Pháp Sư 2 - Game Hội Pháp Sư Fairy Tail

" Chán cái cuộc sống hết chạy deadline đến bù đầu lại phải chạy bộ đến phù chân để bắt xe pháo buýt này lắm rồi. Ông trời ơi! Người có thể thương bé mà cho bé một ngày nghỉ ngơi được không?"

Quả thực, những năm cuối đại học, sinh viên vô cùng bận rộn. Hết học các bộ môn chuyên ngành rồi lại đi thực tập, cuối năm phải làm đồ án tốt nghiệp đã vậy còn phải bảo vệ luận văn nữa. Hoàn thành xuôi còn phải đi tìm việc, 4 năm học đại học, tiêu tốn bao nhiêu tiền của gia đình mà học chấm dứt lại không có việc làm thì quả thực là một thất bại lớn vào cuộc đời rồi. Mà Jeon Jungkook thì không hề muốn trở thành gánh nặng cho cha mẹ. Cậu luôn tự nhủ bản thân mình phải cố gắng, nỗ lực học tập thật tốt, sau này tìm một công việc ổn định nhưng phải lương cao để phụng dưỡng tía mẹ. Vì thế cậu đã chọn chuyên ngành¹ khó nhất vào ngành Sử học đó là Dịch thuật². Công việc của cậu trông có vẻ nhàn rỗi với đống văn sớ của các vua chúa thời xưa, đặc biệt lương cũng khá cao, nếu Jungkook được làm việc mang lại trung tâm nghiên cứu lịch sử của Đại Hàn Dân Quốc, nhưng nó lại không hề đơn giản như vậy, công việc này quả thực rất đau đầu.

Jeon Jungkook từ Busan lên Seoul học, một thân một mình sống ở thành phố Seoul hoa lệ này. Cũng may gia đình dưới quê có xưởng cá làm ăn cũng ổn nên có của vào của ra, vấn đề tiền bạc đối với cậu cũng không gọi là gánh nặng. Đặc biệt, tía mẹ Jeon lại yêu thương bảo bối nhỏ nhà mình lắm, nên luôn chu cấp đủ sinh hoạt phí hàng tháng đến Jungkook. ___

Xe buýt dừng tại trạm cách trường Jungkook một đoạn không xa. Cậu bước xuống xe, khuôn mặt mệt mỏi vừa đi vừa ngáp.

- Hey! Jeon Jungkook!

Nghe tiếng gọi mình, Jungkook cù lại nhìn. Từ xa, có một chàng trai cỡ tuổi cậu, khuôn mặt ưa nhìn với đôi mắt cười đang nheo lại, đôi chân mà Jungkook xuất xắc đùa anh là đồ chân ngắn đang chạy tới, khoác vai cậu.

- Nè! Jeon Jungkook, sao trông cậu mệt mỏi vậy? Hôm qua lại ngồi dịch mấy cái tấu sớ tê hả?

Jungkook lắc lắc đầu, khuôn mặt biểu lộ sự lo lắng trộn chút hối hận.

- Trời ơi! Park Jimin ơi! Phải làm sao đây? Lát nữa giáo sư hỏi thì phải nói thế nào đây? Hôm qua núm vì chọn chạy deadline thì tôi đã chọn ta chỉ sống một lần vào đời nên đã ngồi chơi trò chơi đến 2 giờ sáng, mới ngủ được một lát đã phải dậy để đi học rồi. Tôi còn chưa động tới một chữ nào luôn. Không biết hôm qua tôi đã bị cái gì nhập mà lại có thể lỏng lẻo ngồi chơi game trong khi có một đống deadline chưa cày nữa chứ. Chết rồi! Lần này toang thật rồi. Thầy Beak sẽ xử trảm tôi, cắt gân tay gân chân rồi đến ngũ mã phanh thây mất. Jimin à! Cứu tôi với.