Đoàn Vệ Quốc Quân

Peter Arnett theo chân những người dân lính VNCH trên Bồng Sơn, Bình Định vào thời điểm tháng Tư năm 1965. (Hình: Peter Arnett cung cấp)

Đinh yên Thảo - Alexis Dinh thực hiện

Peter Arnett là giữa những phóng viên mặt trận nổi tiếng với các tường thuật thẳng từ ngay hầu như vùng chiến trận quyết liệt của chũm giới. Là phóng viên báo chí tường trình về chiến tranh nước ta trong trong cả 13 năm, kể từ 1962 đến 1975, với sản phẩm ngàn phiên bản tin, phóng sự, các phỏng vấn và ảnh chụp, ông đã góp thêm phần mang cho chũm giới một cái nhìn cận cảnh về chiến tranh việt nam lúc bấy giờ. Qua sự ra mắt của thi sĩ nai lưng Mộng Tú, một cựu người cùng cơ quan của Peter Arnett tại AP cùng là người bạn trong gia đình, cam kết giả Peter Arnett, độ tuổi 86 cùng đang ngụ cư tại nam giới California, dành riêng cho shop chúng tôi cuộc vấn đáp về các trận chiến tranh nhưng mà ông từng trực triếp tường trình cùng những cuộc phỏng vấn mang tính lịch sử về mặt báo mạng mà ông từng thực hiện.

Bạn đang xem: Đoàn vệ quốc quân

***

Phóng Viên (PV): 60 năm trước, năm 1961, ông trở thành phóng viên chính thức của hãng thông tấn AP. Ông rất có thể kể về hành trình dài cùng phần đông điều đã gửi ông từ bỏ một phóng viên địa phương tại Tân Tây Lan trở thành trong những huyền thoại trong giới truyền thông media thế giới?

Peter Arnett (PA): Các chúng ta cũng có thể thắc mắc là tại sao một cam kết giả hầu như hiến đâng toàn bộ sự nghiệp cả đời mình để tường trình về các trận đánh nhưng lúc còn học trung học tập tại Tân Tây Lan và đang lên kế hoạch cho nghề báo thì câu hỏi trở thành một phóng viên chiến trường là điều sau cuối tôi từng nghĩ đến. Tôi bước vào nghề báo như một ký giả tay non với nhật trình Southland Times tại Invercargill trong tuổi 17. Tôi được giao viết những bạn dạng tin địa phương 1-1 giản, rồi theo thời gian, lúc thạo việc hơn thế thì tôi được giao những công việc trách nhiệm hơn, có cả việc cảnh sát đánh phóng viên.


*

Đến năm trăng tròn tuổi, xem như đầy đủ tiêu chuẩn chỉnh cho một ký giả nói chung, tôi đang tường trình về chuyến viếng thăm của đàn bà hoàng Elizabeth cùng Hoàng thân Philip mang lại với thị xã chúng tôi, một sự kiện cơ mà tôi chạm chán khá các ký giả Anh thân mật và tháp tùng theo cặp hoàng gia trong chuyến công du quả đât của họ. Điều này cho tôi cảm giác muốn ra khỏi Invercargill để đến những vùng thử thách hơn. Đầu tiên là lên thao tác cho 1 tuần báo bao gồm trị tại thủ bao phủ Wellington của Tân Tây Lan, tiếp đến qua đến thành phố Sydney của Úc. Càng có nhiều bài báo khác biệt đăng tải thì càng giúp tôi tạo thêm sự tự tin nghề nghiệp. Nó dẫn tôi quý phái đến bangkok của Thái Lan vào thời điểm năm 26 tuổi để làm việc mang đến tờ World có khá ít nhân viên.

Đến thời gian đó, tôi mới nhận biết là trong nghề báo, chúng ta nhận được các nhiệm vụ dựa trên reviews của đông đảo vị chỉnh sửa về khả năng hoàn thành nhiệm vụ của bạn. Chánh văn phòng và công sở Associated Press tại thủ đô bangkok thái lan đã để ý những bài báo của tôi trên tờ World và thuê tôi có tác dụng một cộng tác viên, thỉnh thoảng thực hiện những bài báo địa phương cho thương mại & dịch vụ tin tổng hợp. Cuối năm 1959, tôi được chọn làm chỉnh sửa viên của một tuần báo nhỏ có thương hiệu là thế giới Vạn Tượng (Vientiane World) ngay hà nội của Lào, chỗ mà trong thời điểm tháng 8 năm 1960 đã xẩy ra một cuộc thay máu chính quyền quân sự nhằm lật đổ chính phủ nước nhà thân châu mỹ và rình rập đe dọa đến ảnh hưởng của Mỹ trên Đông phái nam Á. Việc cung cấp thông tin độc quyền về sự việc kiện này đã giúp tôi dành được những phiên bản tin ngắn đầu tiên xuất hiện nay trên hệ thống tin tức AP với trên các tờ báo Mỹ, mặc dù tôi chỉ là một trong cộng tác viên.


*

Đó là khoảng thời gian mà các giám đốc điều hành hãng AP review rằng tôi đã đoạt được tài năng trở thành một ký giả thực thụ của họ và năm 1961, họ đã nhận tôi làm phóng viên tại Jakarta, Indonesia. Khi cam đoan của Hoa Kỳ với miền nam Việt Nam ngày dần gia tăng, AP ra quyết định là tôi đã gồm đủ tài năng để tường trình về cuộc chiến và gửi tôi sang văn phòng và công sở Sài Gòn.

PV: chắc hẳn rằng là vậy, sau 10 năm trong nghề báo thì ông đã có khá nhiều kinh nghiệm để triển khai việc cho AP và tường trình về chiến tranh Việt Nam. Vào cuốn sách "Trực tiếp tự chiến trường" (Live from the Battlefield), ông đã chiếm lĩnh nhiều chương để viết về trận chiến Việt Nam, một công việc mang lại mang lại ông phần thưởng báo chí quý giá Pulitzer vào năm 1966. Ông vẫn sống và làm việc tại Việt Nam ra làm sao thưa ông?

PA: Tôi mang lại Sài Gòn vào tháng 6 năm 1962 cùng ngay từ thời điểm ngày đầu tiên, tôi vẫn thấy rằng trên đây sẽ là một nhiệm vụ đầy tranh cãi. Thiết yếu phủ miền nam bộ Việt phái mạnh của Tổng Thống Ngô Đình Diệm áp đặt cơ chế kiểm để mắt và giới chức vụ của đại sứ cửa hàng và quân đội Hoa Kỳ thì không bắt tay hợp tác trong vấn đề tường trình tin tức. Trưởng văn phòng công sở AP tp sài gòn là ông Malcolm Browne sẽ thường trú được một năm, nói cùng với tôi rằng ông đang gặp rắc rối cùng với tổng hành dinh thủ đô new york vì cung cấp thông tin tiêu rất về tổ chức chính quyền ông Diệm.

Xem thêm: Cách Làm Pháo Hoa Đơn Giản, Hướng Dẫn Cách Làm Pháo Sáng Cực Kỳ Dễ


*

Ông cho biết thêm ký đưa AP tại cỗ Quốc phòng sống Washington trong thời gian cách đây không lâu đã phàn nàn là tường trình của Browne phần nhiều "đối chọi trăm phần trăm" với đều gì anh ta được nghe từ các cấp sĩ quan tiền quân sự. Tôi cũng nhận thấy là những viên chức Đại sứ quán Hoa Kỳ đã công khai minh bạch nói dối về các căn cứ quân sự bí mật mà shop chúng tôi có thể thấy từ các con tàu bên trên sông sài thành và tại tàu sân bay Tân sơn Nhứt. Mặc dù nhiên, bằng khả năng cùng sự bền bỉ, cửa hàng chúng tôi đã viết những bạn dạng tin hàng ngày phản ánh sự can dự ngày càng sâu rộng lớn của Mỹ vào trận đánh này.

Tôi thấy vai trò ký giả của chính bản thân mình là đã tin báo một cách vô tư và vừa đủ nhất tất cả thể. Mối quan tâm của cửa hàng chúng tôi là với tin tức đến mang lại công chúng, với ý thức rằng một công chúng tự do thoải mái phải là một trong công chúng hiểu biết. Phân tích và lý giải duy nhất nhưng một phóng viên báo chí phải tranh đấu đến nó là nhằm nói ra thực sự và tổng thể sự thật.

Liên quan tới việc trực tiếp tường trình chiến sự thì tôi may mắn là đã từng tham gia khóa giảng dạy quân sự đề xuất tại Tân Tây Lan nên chiến trường cũng không thật đáng sợ so với tôi. Quá trình của shop chúng tôi khi tường trình về một chiến dịch quân sự nào chính là lấy tin tức và hình hình ảnh chứ không hẳn tự mình sinh sống vào mục đích một bạn lính. Tôi vẫn học biện pháp phản ứng như tín đồ lính trong các tình huống chiến đấu để sinh tồn và không xẩy ra thương bằng mọi cách gồm thể. Malcolm Browne vẫn có tay nghề Việt Nam, chỉ cho tôi rằng, "Nếu anh nghe một phân phát súng cùng nghĩ nó không phải từ phía phe bản thân thì đừng bao gồm mà vùng dậy và ngó quanh xem nó tới từ đâu vì chưng phát lắp thêm nhì có thể bắn vào anh. Cứ ở sấp dưới làn đạn với chỉ tuồn tới. Hãy tìm khu vực nấp cùng bò về hướng đó". Tôi thường bám sát đít vị lãnh đạo đơn vị, người thường ở vị trí an ninh nhất và dù sao thì tôi cũng giao lưu và học hỏi từ anh ta nhiều hơn đa số những fan lính khác.


*

Ngoài trận đánh chống Việt Cộng trong số những năm trước tiên của tôi trên Việt Nam, còn là cuộc rủi ro Phật giáo vào năm 1963 và cuộc đảo chính lật đổ Tổng thống Ngô Đình Diệm vào trong ngày 1 tháng 11 năm 1963. Cả hai sự khiếu nại này phần đa làm suy yếu cố gắng nỗ lực chiến tranh. Giới lãnh phật giáo giáo được sự cỗ vũ của số đông người vn tại những thành thị, nhưng chính sách ông Diệm vẫn kiên quyết không đồng ý thương lượng cùng với họ bằng thiện chí. Tổng thống John Kennedy bế tắc trước câu hỏi chính quyền thành phố sài thành không muốn giải quyết ôn hòa cuộc rủi ro Phật giáo, đã chấp thuận đồng ý cuộc đảo chính do những tướng lĩnh thời thượng của nước ta lên kế hoạch. Kết cuộc sẽ dẫn đến tử vong của ông Diệm và tín đồ em trai Ngô Đình Nhu, là ráng vấn chủ yếu của ông ta. Đối với phía cộng sản, việc lật đổ chế độ ông Diệm là một tặng thưởng bất thần trong những nỗ lực cố gắng làm suy bớt tính phù hợp pháp của bao gồm quyền thành phố sài thành và sau cùng là tự họ giành được quyền lực.

PV: Nếu kể riêng giữa những ký ức lớn nhất của ông trong chiến tranh Việt Nam, thì đó là vấn đề gì?

PA: Cuộc tấn công dữ dội trong tết Mậu Thân 1968 vẫn là ký ức sâu đậm nhất của tôi về cuộc chiến tranh Việt Nam. đầu tiên là do nó nguy nan trực sau đó vợ tôi là Nina cùng hai con nhỏ tuổi là Andrew cùng Elsa, lúc quân cùng sản tiến công vào các cơ quan chính phủ nước nhà chỉ biện pháp nhà công ty chúng tôi hai khoảng tầm đường. Thứ nhì là cuộc tiến công này đã đưa nước mỹ vào chuyện phản nghịch chiến, thuyết phục Tổng thống Lyndon Johnson bước đầu đưa ra các quyết định xong xuôi sự liên quan của Mỹ. Mặc dầu đến thời điểm này thì cơ quan chính phủ Hoa Kỳ cùng với đầy đủ đồng minh miền nam Việt nam giới đã xác minh là cuộc chiến đang giành được thắng lợi và tướng mạo William C. Westmoreland, tứ lệnh Quân Lực Hoa Kỳ tại việt nam thì tuyên tía vào cuối năm 1967 rằng, "đã có ánh nắng cuối con đường hầm."


*

Nhưng nói tầm thường thì câu hỏi tường trình kéo dãn 13 năm của mình tại Việt Nam có nhiều bài báo vẫn viết và tấm ảnh đã chụp không thể nào quên được. Lấy ví dụ về trận va độ lớn đầu tiên của nô lệ Mỹ trong trận đánh mà tôi theo tường trình. Thủy quân lục chiến Hoa Kỳ ban đầu tới Đà Nẵng vào thời điểm tháng 3 năm 1965 thì tới tháng 8 năm đó, đã gồm vài ngàn bộ đội tham gia vào chiến dịch Starlite, một cuộc tiến công đường cỗ và thủy vào những làng Việt cùng ở bán hòn đảo Vạn Tường trực thuộc phía phái mạnh Đà Nẵng. Tôi đã bay trên một chiếc trực thăng tiếp liệu, hạ cánh xuống trạm tiếp liệu của Thủy Quân Lục Chiến Mỹ, ở giữa những xe tăng và xe lội nước đang bị quân du kích Việt cộng tấn công. Bài bác báo xác thực về địa hình cùng với số đông tấm ảnh của tôi đã với cho người hâm mộ một tình trạng thực tế khó khăn cơ mà quân bộ đội Mỹ sẽ chạm chán phải vì lạ lẫm chiến đấu trong rừng rậm với ruộng lúa của Việt Nam.


PV: một số người đổ lỗi cho truyền thông media đã góp thêm phần nào vào sự thua của Hoa Kỳ trong chiến tranh Việt Nam. Cách nhìn của ông về vấn đề đó thế nào?

PA: Theo kinh nghiệm của tôi thì giới media Mỹ hay bị đổ lỗi cho đa số thất bại trong chế độ đối ngoại của chính phủ nước nhà Hoa Kỳ do vai trò tin tức rất nổi bật trong diễn ngôn bao gồm trị của nền dân nhà chúng ta. Với nước ta cũng vậy. đông đảo nhà báo công ty chúng tôi tường trình về trận đánh cũng chịu đựng sự gian nguy trên chiến trường với những người lính Mỹ và nô lệ đồng minh, shop chúng tôi tường thuật những câu chuyện và so sánh theo cốt truyện cuộc chiến và các gia đình ở quê công ty ngày càng nghi hoặc về trận chiến và những phương châm của nó. Chính quyền của cha đời tổng thống Mỹ là Kennedy, Johnson với Nixon đã nỗ lực đưa ra một bức tranh lạc quan về những sự khiếu nại trong chiến tranh nhưng lại không có dũng mãnh chính trị để áp đặt sự kiểm chăm chú chẳng mấy đại chúng.